Vốn nghèo, lại bị bệnh tim, phải đi mua bán ve chai kiếm sống nuôi mẹ già, vợ và con, nhưng khi mua được tủ sắt cũ, mở ra Anh ve chai Lư Ngọc Duy thấy tủ sắt cũ chứa 180 triệu và 1,3 cây vàng
Giữa đêm đi trả lại tiền, vàng
Kết thúc một ngày đi thu mua phế liệu nhưng chẳng có hàng nhiều, anh Lư Ngọc Duy (32 tuổi, ở thôn 6, xã Đức Nhuận, H.Mộ Đức, Quảng Ngãi) rệu rã dắt bộ chiếc xe máy cũ mèm, bị hỏng máy đi trên QL 1A. Đang rầu, nghĩ ngày mai lấy tiền đâu mua rau mắm cho cả nhà, thì anh Duy thấy một chiếc tủ sắt cũ đã mục để ngay trước nhà một gia đình.
"Người ta bán, mình mua về chắc kiếm được ký gạo, mớ rau", anh Duy nghĩ bụng rồi dừng xe lại hỏi. Chủ nhà ấy liền vui vẻ bán với giá 20.000 đồng. Sửa xe xong, anh Duy chở cái tủ sắt ấy về nhà. Lúc khui tủ sắt, anh Duy thấy có một túi ni lông đen, mở ra thấy tiền và vàng rơi xuống. Không đắn đo, anh Duy cùng người nhà quyết định mang đến công an xã trình báo để trả lại tiền, vàng cho chủ tủ sắt này.
Lúc 20 giờ 30 tối 26.4, ông Phạm Nê (Trưởng công an xã Đức Nhuận) tiếp một khách muộn, đó là anh Lư Công Duy. Anh trình báo mình mua phế liệu, phát hiện túi ni lông đen đựng đầy tiền mặt và vàng, "sợ" quá nên đến nhờ công an xã giúp.
“Cháu không dám mở ra vì sợ mang tiếng tham. Nhờ chú mở ra coi rồi trả lại chủ nhân của nó. Bị mất của, chắc họ đang xót của lắm", anh Duy trình bày với ông Nê.
Ông trưởng công an xã bán tín bán nghi, mở gói ni lông ra rồi choáng váng khi thấy số tiền khá lớn đối với một vùng quê nghèo: 180 triệu đồng tiền mặt, còn các loại nhẫn, vòng vàng tổng cộng hơn 1,3 lượng.
Sau khi kiểm đếm, ngay trong đêm, ông Nê đã đưa anh Duy đến trao cho gia đình mất nguyên vẹn tiền và vàng
Cầm số tài sản xem như đã bị mất, giờ bỗng nhiên trở về, vợ chồng anh Nguyễn Tiến Phúc và chị Đinh Thị Nữ (cùng ở xã Đức Nhuận) nghẹn ngào. Chị Nữ nói: “Lúc phát hiện mất của, vợ chồng tôi như người mất hồn, mà giờ nhận lại của cũng như người mất hồn, vì không tin người ra trả lại cho mình. Tiền, vàng ấy, là từ hơn 10 năm làm thuê ở các lò gạch, vợ chồng tôi dành dụm được, cất vào tủ sắt này".
Mấy ngày nay chị Nữ tính lấy tiền ra sửa lại nhà, phần còn lại để dành nuôi 2 con ăn học. Ai ngờ khi chị Nữ đi làm, anh Phúc lại mang tủ đi bán cho đỡ… chật nhà. “Nếu là người khác thì coi như tui mất trắng. Phúc đức lắm mới gặp được anh Duy. Tấm lòng của anh thật đáng quý! Tôi không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn”, chị Nữ rưng rưng nói.
Ông Phạm Nê nói rằng, ông làm cán bộ ở xã đến nay đã 22 năm, chứng kiến việc người dân trình báo nhặt được của rơi cũng nhiều, nhưng vài trăm nghìn hay vài triệu đồng là cùng. Lần này, trường hợp anh Duy, một hộ nghèo, nhặt được số tiến lớn ngần ấy, lại tự nguyện mang đi tìm chủ trả lại, thì là lần đầu tiên và rất đáng khâm phục. Ông Nê bảo, người giàu có, bình thường thì khác, còn như anh Duy, lại càng quý hơn.
Đến nhà anh Duy, hỏi chuyện bà con hàng xóm, mới biết đời sống khốn khó của anh thanh niên này. Vốn bị bệnh tim bẩm sinh, hằng ngày anh Duy "cày" trên chiếc xe cũ mua bán ve chai nuôi mẹ già 70 tuổi, vợ thì thất nghiệp, vừa sinh con nhỏ; đứa con lớn 7 tuổi thì bị bị tự kỷ thể tăng động.
Bà Lê Thị Huệ, mẹ anh Duy cho biết, anh Duy mua bán ve chai, lời được 50.000 - 70.000 đồng/ngày, đủ mua rau mắm nuôi cả nhà. Cũng theo bà Huệ, anh Duy bị bệnh hở động mạch vành tim từ năm anh 13 tuổi, thường hay khó thở rồi ngất xỉu. Thương con nhưng vì chẳng có tiền để làm phẫu thuật nên bà Huệ ứa nước mắt nhìn con sống chung với bệnh tật triền miên.